(Minh hoạ của Chat GPT)
HOA CÁT
Truyện ngắn
(Dựa trên một câu chuyện có thật. Hãy kiểm soát cơn nóng giận)
Chiều muộn, trời oi bức, dòng xe cộ nối đuôi nhau trên đường phố tấp nập chen đặc trong giờ cao điểm. Minh, một người đàn ông trung niên, đang lái chiếc ô tô riêng của mình, cố gắng trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Minh là một doanh nhân thành công. Anh không phải là người quá hiền lành, nhưng cũng không phải kẻ thích gây sự. Chỉ có một điều… anh rất ghét sự cẩu thả, thiếu ý thức trên đường.
Ngay trước mũi xe, một người chạy GrabBike dựng xe ngay giữa đường, vô tư phì phèo điếu thuốc, lưng dựa vào xe, không mảy may để ý rằng mình đang chắn lối đi của người khác.
Minh hạ kính, cố giữ bình tĩnh: “Anh ơi, làm ơn dựng xe gọn vào, anh chắn hết đường rồi.”
Người đàn ông mặc áo xanh lá của Grab, tầm hơn ba mươi tuổi, ngước mắt lên, nhếch mép cười nhạt, rồi thản nhiên rít một hơi thuốc, phả khói về phía Minh.
“Kệ tôi. Ông có đường khác thì đi.”
Minh cau mày, hạ kính xuống thấp hơn: “Anh đừng có thái độ vậy chứ. Anh làm vậy là cản trở giao thông, có biết không?”
Người Grab khoanh tay, nhún vai, vẫn giữ bộ mặt khiêu khích.
“Ông khó tính thế nhỉ? Có tí đường mà cũng lắm chuyện.”
Sự tức giận xộc thẳng lên đầu Minh như một cơn sóng thần. Anh mở cửa xe, bước xuống, gằn giọng: “Anh có thái độ gì vậy? Người ta nhắc nhở tử tế mà còn thách thức à?”
Người Grab nhướng mày, cười khẩy: “Thì sao? Ông định làm gì tôi?”
Lời nói của người Grab như một mồi lửa ném vào thùng thuốc súng. Minh không còn kiểm soát được nữa. Anh lao tới, vung một cú đấm thẳng vào mặt người Grab.
BỐP!
Người Grab loạng choạng ngã xuống đất, điếu thuốc rơi khỏi miệng. Nhưng chưa kịp phản ứng, Minh đã tiếp tục lao vào, đấm đá liên tiếp.
“Mày thích láo à? Thách thức à?!” Minh gầm lên. Người Grab giơ tay đỡ, nhưng không kịp. Một cú đá vụt thẳng vào mặt anh ta, làm anh chảy máu mũi.
Xung quanh, nhiều người dừng xe lại, có người hét lên: “Đánh người rồi! Trời ơi, ai gọi công an đi!”
Một vài người giơ điện thoại lên quay lại cảnh tượng. Nhưng lúc đó Minh không quan tâm. Cơn giận dữ hoàn toàn kiểm soát anh. Chỉ đến khi người Grab rên rỉ trên vỉa hè, máu rỉ xuống cổ áo, Minh mới nhận ra mình đã đi quá xa.
Anh lùi lại, bàn tay run rẩy. Nhưng đã quá muộn.
....
Hôm sau, đoạn video đánh người lan tràn trên mạng. Bình luận đầy phẫn nộ:
“Đánh người dã man thế này thì đáng bị xử lý!”
“Tài xế ô tô này đúng là côn đồ!”
“Đã sai còn hành hung người khác, phải bắt giam đi!”
"Bọn nhà giàu vô học, bắt chẹt người nghèo khó"
... (vân vân và mây mây)
... (vân vân và mây mây)
Minh đọc những bình luận đó mà mặt tái mét.
Tối hôm đó, khi đang ở nhà, có tiếng gõ cửa mạnh.
“Công an đây! Mời anh Minh lên trụ sở làm việc.”
Minh đứng chết lặng. Khi đến đồn, anh biết rằng người GrabBike đã nhập viện với chấn thương đầu và mũi gãy. Tệ hơn, Minh bị khởi tố về hành vi cố ý gây thương tích.
Anh muốn giải thích, muốn nói rằng chính người kia cũng có lỗi, bản thân lúc đó đầu óc đang mệt mỏi sau một ngày làm việc đầu óc căng thẳng, nhưng lúc này mọi thứ không còn quan trọng nữa. Bản thân anh đã sai. Sai ngay khi để cơn giận chi phối hành động. Sai ngay khi đánh mất sự kiểm soát bản thân.
.....
Trong phòng tạm giam, Minh ngồi trên chiếc ghế gỗ lạnh lẽo, đầu cúi xuống. Anh nhớ lại một ngày bình thường, một khoảnh khắc nhỏ trên đường, và một giây phút mất kiểm soát đã phá hủy tất cả.
Bốn tháng sau.
Tối hôm đó, khi đang ở nhà, có tiếng gõ cửa mạnh.
“Công an đây! Mời anh Minh lên trụ sở làm việc.”
Minh đứng chết lặng. Khi đến đồn, anh biết rằng người GrabBike đã nhập viện với chấn thương đầu và mũi gãy. Tệ hơn, Minh bị khởi tố về hành vi cố ý gây thương tích.
Anh muốn giải thích, muốn nói rằng chính người kia cũng có lỗi, bản thân lúc đó đầu óc đang mệt mỏi sau một ngày làm việc đầu óc căng thẳng, nhưng lúc này mọi thứ không còn quan trọng nữa. Bản thân anh đã sai. Sai ngay khi để cơn giận chi phối hành động. Sai ngay khi đánh mất sự kiểm soát bản thân.
.....
Trong phòng tạm giam, Minh ngồi trên chiếc ghế gỗ lạnh lẽo, đầu cúi xuống. Anh nhớ lại một ngày bình thường, một khoảnh khắc nhỏ trên đường, và một giây phút mất kiểm soát đã phá hủy tất cả.
Bốn tháng sau.
RẦM! Cánh cửa phòng giam mở ra. Minh bị còng tay, hai cảnh sát dẫn anh ra ngoài. Khi bước ra đến khu vực thăm nhân, anh thấy cha mẹ mình đang đứng đó, gương mặt đẫm nước mắt, ánh mắt vừa đau đớn vừa thất vọng.
Vợ anh ôm chặt đứa con nhỏ, mắt đỏ hoe, đôi môi run run nhưng không nói được lời nào. Đứa bé giãy giụa trong vòng tay mẹ, hướng về phía anh, gọi một tiếng yếu ớt: “Ba ơi…!”
Minh bước khựng lại, cổ họng nghẹn đắng. Anh muốn nói “Ba xin lỗi”, nhưng không thể thốt lên được lời nào.
Cảnh sát áp giải Minh qua lại phòng giam. Minh ngoái đầu lại, ánh mắt lần cuối nhìn thấy gia đình mình tan nát chỉ vì một phút nóng giận ngu xuẩn.
Chỉ một phút. Anh đã đánh mất tất cả. /.
Vợ anh ôm chặt đứa con nhỏ, mắt đỏ hoe, đôi môi run run nhưng không nói được lời nào. Đứa bé giãy giụa trong vòng tay mẹ, hướng về phía anh, gọi một tiếng yếu ớt: “Ba ơi…!”
Minh bước khựng lại, cổ họng nghẹn đắng. Anh muốn nói “Ba xin lỗi”, nhưng không thể thốt lên được lời nào.
Cảnh sát áp giải Minh qua lại phòng giam. Minh ngoái đầu lại, ánh mắt lần cuối nhìn thấy gia đình mình tan nát chỉ vì một phút nóng giận ngu xuẩn.
Chỉ một phút. Anh đã đánh mất tất cả. /.
........