
Để luyện Tịch tà kiếm phổ, bước đầu tiên người luyện phải ... tự cung! Nam thành ... nữ (minh hoạ của Chat GPT)
Nguồn gốc ra đời pho bảo điển Quỳ Hoa
Trần Hồng Phong
(Dành cho fan kiếm hiệp Kim Dung) - Trong tiểu thuyết kiếm hiệp kỳ tình Tiếu ngạo giang hồ của nhà văn Kim Dung, bao nhiêu trận chiến tương tàn, hận thù phải trả, tham vọng bá chủ võ lâm giữa các cao thủ như Tả Lãnh Thiền (chưởng môn Tung Sơn), Nhạc Bất Quần (chưởng môn Hoa Sơn), … đều xoay quanh việc tranh giành pho kiếm pháp Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm (chủ Phước Oai tiêu cục). Bên cạnh đó, đệ nhất thiên hạ võ lâm, chưởng môn Nhật Nguyệt thần giáo là Đông Phương Bất Bại đang danh trấn thiên hạ bởi đường kim nhanh như tia điện chớp Quỳ Hoa bảo điển, đâm mù mắt đối thủ. Bài viết nầy tổng hợp thông tin về nguồn gốc của pho bí lục Quỳ Hoa bảo điển và Tịch tà kiếm phổ trong Tiếu ngạo giang hồ vậy. Đây là hai môn võ công cùng chung một nguồn gốc.
Nguồn gốc ra đời pho bảo điển Quỳ Hoa
Minh hoạ của Chat GPT
Qùy Hoa bảo điển là một pho bí lục trong đó chép những môn võ học tối cao vô thượng, đặc biệt chuyên về kiếm pháp. Đặc điểm chính là xuất chiêu với tốc độ cực nhanh, điểm vào những nơi yếu hại trên cơ thể, khiến đối phương không kịp đối phó.
Tương truyền pho Qùy Hoa bảo điển do một cặp vợ chồng cao thủ võ lâm dày công nghiên cứu mà soạn ra trước thời điểm võ lâm Tiếu ngạo giang hồ hơn hai trăm năm. Có thuyết nói trong họ tên người chồng có chữ Qùy và trong họ tên người vợ có chữ Hoa. Vì thế mà đời sau kêu bằng Qùy Hoa bảo điển. Chứ nguyên bản sách này không có nhan đề rõ rệt, cũng chưa phải đã hoàn chỉnh trọn vẹn.
Đôi vợ chồng Quỳ Hoa ban đầu mối ân ái mật thiết, hứng khởi mà biên soạn Quỳ Hoa bảo điển. Nhưng sau cũng vì liên quan đến việc sáng tác bí lục này mà thành ra xích mích. Bộ Qùy hoa bảo điển soạn ra vào hồi hai vợ chồng đang tráng niên cường lực, võ công đang độ tối cao như vầng thái dương lên tới giữa trời. Sau khi xảy chuyện xích mích rồi cả hai ông bà cũng đã lớn tuổi. Họ đi ẩn lánh phương nào mất biệt, vĩnh viễn không ai thấy tung tích đâu nữa.
Từ khi xảy ra xích mích giữa hai vợ chồng Quỳ Hoa, pho bí lục võ công cũng vì vậy mà chia làm hai bộ riêng. Bộ của người chồng gọi là Càn kinh. Bộ của người vợ kêu bằng Khôn kinh. Có thuyết khác lại bảo hai bộ tên là "Thiên thư" và "Địa thư". Lại có người kêu bằng "Dương lục" và "Âm lục". Trong Tiếu ngạo giang hồ, hơn hai trăm năm nay chưa một người nào được đọc cả hai bộ Càn kinh và Khôn kinh và dung hợp những võ công trong hai pho bảo điển thành một pho duy nhất. Mà e rằng việc đó cũng khó quá, không thành tựu được.
Hơn trăm năm trước, không rõ nguyên do thế nào, mà cả hai bộ Càn, Khôn đều lọt vào tay hạ viện chùa Thiếu Lâm ở xã Bồ Điền tỉnh Phúc Kiến. Khi đó phương trượng chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền là Hồng Diệp thiền sư, một nhân vật đại trí tuệ không ai bì kịp, lại rất hiếu võ.
Hồng Diệp thiền sư đã bỏ rất nhiều công sức nghiên cứu về hai bộ Càn, Khôn. Nhưng qua nhiều năm vẫn chưa chú giải xong để dung hợp toàn pho. Lý do là nội dung pho bảo điển này sâu xa và ảo diệu vô cùng. Theo lời những bậc cố lão thì những võ công chép trong Càn kinh và Khôn kinh mỗi pho theo một đường lối khác lạ, nguyên lý võ công trong hai pho chẳng những khác nhau mà còn … phản lại nhau nữa! (Có thể do bậc tiền bối hai vợ chồng Quỳ - Hoa đã xung khắc cao độ chăng?). Nên Hồng Diệp thiền sư dù là nhân sĩ thông minh tài trí cũng khó mà lĩnh hội được toàn pho.
Huynh đệ Hoa Sơn trộm bảo điển, chia hai phe Khí tông và Kiếm tông
Bữa nọ, hai vị sư huynh, sư đệ thuộc phái Hoa Sơn tên là Mẫn Túc và Chu Tử đến làm tân khách chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền. Không hiểu trong trường hợp nào, hai vị đã lén coi được Qùy hoa bảo điển. Trong lúc thảng thốt gấp gáp hoặc giả có bàn trước, hai vị không kịp đồng thời coi toàn pho, mà chia ra mỗi vị đọc một bộ. Người này đọc Càn kinh, vị kia đọc Khôn kinh. Sau trở về Hoa Sơn hai vị mới cùng nhập lại mà cùng tham khảo nghiên cứu.
Không ngờ khi Mẫn Túc và Chu Tử đem yếu quyết trong mỗi pho bảo điển mà mình xem ra để chứng nghiệm và kết hợp với nhau, thì lại thành đầu Ngô mình Sở, chẳng ăn nhập gì với nhau hết. Hai vị Mẫn Túc và Chu Tử càng nói càng như kèo đục vênh, chẳng vào ngàm với nhau chút nào. Bực mình, cả hai vị đều cho là đối phương đọc lộn sách, chỉ có mình mới được coi đúng chân kinh.
Hai vị đi tới chỗ mỗi lúc một xa nhau, rồi mỗi vị tự luyện lấy những yếu quyết mà mình coi được. Cũng chính vì lý do này, mà môn phái Hoa Sơn khi đó đã bị chia làm hai phe Khí tông và Kiếm tông. Hai vị Mẫn Túc và Chu Tử từ chỗ là sư huynh, sư đệ chẳng khác tình cốt nhục đồng bào, đã biến thành thù nghịch của nhau. Mẫn Túc là ông tổ phe Khí tông, Chu Tử Phong là ông tổ phe Kiếm tông.
Khi Hồng Diệp thiền sư ở chùa Thiếu Lâm tỉnh Phúc Kiến phát giác hai vị Mẫn, Chu đã coi lén và chép lại Qùy hoa bảo điển đem về núi Hoa Sơn, vì thiền sư chính đã xem, nên ông biết võ học chép trong Qùy hoa bảo điển tinh thâm bát ngát, ảo diệu vô cùng. Chính ông đã phí công mấy chục năm trời còn chưa thông hiểu, thì hai vị Mẫn, Chu đọc nghiến ngấu, câu được câu chăng, nếu áp dụng mà tập luyện nhất định sẽ thành mối hậu họa quan trọng khôn lường.
Hồng Diệp thiền sư liền phái vị đệ tử đắc ý nhất của mình là Độ Nguyên thiền sư tìm lên núi Hoa Sơn. Mục đích là khuyến dụ hai vị Mẫn, Chu không nên luyện tập những môn võ học trong Quỳ hoá bảo điển kẻo có hại.
Độ Nguyên thiền sư bị Quỳ Hoa bảo điển mê hoặc, xuất gia luyện võ
Dè đâu Độ Nguyên thiền sư đi chuyến đó lại xẩy chuyện bất ngờ.
Nguyên là Độ Nguyên thiền sư lên núi Hoa Sơn rồi, được hai vị Mẫn, Chu rất kính trọng và thừa nhận đã coi lén pho Qùy hoa bảo điển. Một mặt hai vị ngỏ lời tạ lỗi, một mặt đem những môn võ học trong kinh mà mình chưa hiểu ra thỉnh giáo Độ Nguyên thiền sư. Họ đâu biết rằng chính Độ Nguyên thiền sư cũng chưa được sư phụ Hồng Điệp thiền sư truyền thụ môn võ học trong bảo điển.
Trong khi đó, hai vị Mẫn Chu lại cho rằng nhất định Độ Nguyên thiền sư đã tinh thông những môn võ học chép trong bảo điển, có biết đâu Hồng Diệp thiền sư có thâm ý khác. Độ Nguyên thật sự không hiểu gì hết, nhưng khi nghe hai vị Mẫn Chu đọc thuộc kinh văn thiền sư lanh lợi buột miệng giải thích theo ý nghĩ của mình. Đồng thời Độ Nguyên cũng ngấm ngầm ghi nhớ võ công bí kíp vào lòng. Độ Nguyên thiền sư là một tay bản lãnh cực cao, lại có trí lực hơn người. Lão nghe nói một câu kinh văn liền diễn giải một tràng dài rất trơn tru nên hai vị Mẫn, Chu khâm phục lắm. Độ Nguyên thiền sư khi ấy đã âm thầm học lại kinh văn trong bảo điển từ nơi hai vị Mẫn, Chu. Có điều hai vị Mẫn, Chu đã chẳng nhớ được bao nhiêu mà lúc thuật lại cho Độ Nguyên thiền sư còn giảm đi một ít.
Độ Nguyên thiền sư ở lại trên núi Hoa Sơn bảy tám ngày rồi từ biệt ra đi. Nhưng từ đó thiền sư không trở về chùa Thiếu Lâm ở Bồ Điền nữa!
Không lâu sau, Độ Nguyên thiền sư đã xuất gia, lấy tên tục là Lâm Viễn Đồ và luyện thành Quỳ Hoa bảo điển. Lâm Viễn Đồ khi ấy danh trấn giang hồ với 72 đường Tịch tà kiếm pháp. Như vậy, Tịch tà kiếm phổ thực chất có nguồn gốc chính là từ Quỳ Hoa bảo điển vậy.
Sau đó ít lâu, Hồng Diệp thiền sư nhận được phong thơ của đệ tử Độ Nguyên thiền sư. Độ Nguyên nói mình đã không nén nổi lòng trần, nay đã quyết ý trở về cõi tục, nên không còn mặt mũi nào trở về gặp sư phụ nữa. Nghe nói vì vụ này, mà giữa Hồng Diệp thiền sư cùng phái Hoa Sơn thành ra có nhiều mối hiềm khích.
Cũng khi ấy, việc đệ tử phái Hoa Sơn đã coi được Qùy Hoa bảo điển cũng đồn đại ra ngoài giang hồ. Không ít kẻ để ý, thèm muốn.
Ma giáo tấn công Hoa Sơn cướp Quỳ Hoa bảo điển
Sau vài chục năm nữa, một lần nọ mười vị trưởng lão Ma giáo kéo đến tấn công phái Hoa Sơn vì muốn chiếm lấy pho Qùy hoa bảo điển. Khi ấy phái Hoa Sơn thế cô sức yếu, liền liên kết với bốn phái Thái Sơn, Tung Sơn, Hằng Sơn và Hành Sơn. Cái tên Ngũ nhạc kiếm phái bắt đầu có từ đấy.
Lần thứ nhất cuộc đại chiến diễn ra ở chân núi Hoa Sơn. Bọn trưởng lão Ma giáo cúp đuôi mà chạy. Nhưng năm mươi năm sau nữa, mười vị trưởng lão thất trận ngày nào sau khi nghiên cứu được cách phá giải những chỗ tinh thâm trong kiếm pháp của Ngũ nhạc kiếm phái lại kéo đến núi Hoa Sơn tấn công lần thứ hai.
Trước khi kéo đến Hoa Sơn họ đã nghĩ cách phá giải kiếm thuật của Ngũ nhạc kiếm phái đến chỗ tinh diệu. Hai phe quyết đấu, lần này Ngũ nhạc kiếm phái thất bại chua caỵ. Nghe đâu pho Qùy hoa bảo điển mà hai vị Mẫn Chu chép lại ngày trước đã lọt vào tay Ma giáo.
Nhưng mười vị trưởng lão Ma giáo cũng không còn sống mà rời khỏi núi Hoa Sơn. Vì vậy, trong hậu động trên núi sám hối Hoa Sơn còn lại những bộ xương khô chính là di hài của mười vị trưởng lão Ma giáo. Trong hậu động, bọn họ lại khắc chữ lên vách động để thống mạ Ngũ nhạc kiếm phái. Có mười sáu chữ lớn là: "Ngũ nhạc kiếm phái vô sỉ hạ lưu, tỷ võ bất thắng, ám toán hại nhân". Ngoài ra còn vô số chữ nhỏ cũng toàn những lời thóa mạ Ngũ nhạc kiếm phái là hạng đê hèn, vô lại, mặt dầy … Chàng trai trẻ Lệnh Hồ Xung, đại đệ tử của Hoa Sơn, đã tình cờ mà lọt vào hang động này.
Mười vị trưởng lão tuy mất mạng trên núi Hoa Sơn nhưng bản sao Qùy hoa bảo điển của Mẫn Túc và Chu Tử Phong ở phái Hoa Sơn đã bị Ma giáo cướp đem đi mất.
Ngay trước thời điểm võ lâm Tiếu ngạo giang hồ, giáo chủ Ma giáo là Nhậm Ngã Hành (phụ thân của cô gái xinh đẹp Nhậm Doanh Doanh - người yêu Lệnh Hồ Xung) đã cố ý truyền cho Đông Phương Bất Bại bộ Quỳ hoa bảo điển này, với mong muốn y luyện vào sẽ chuốc hoạ vào thân, khi thấy ý có âm mưu chiếm ngôi giáo chủ của mình. Bộ Quỳ Hoa bảo điển này của Ma giáo không được đầy đủ, e rằng còn kém bản của Lâm Viễn Đồ (Độ Nguyên thiền sư) lóm về được.
Lâm Viễn Đồ lập Phước Oai tiêu cục và sự ra đời của Tịch tà kiếm pháp
Lại nói về Lâm Viễn Đồ, chính là Độ Nguyên Thiền sư nói ở trên. Sau khi hoàn tục, lão đã sáng lập ra Phước Oai tiêu cục chuyên nghề vận chuyển áp giải hàng hoá vật phẩm quý hiếm. Lão đã dùng 72 đường Tịch tà kiếm pháp để trấn áp bọn tầm thường. Phước Oai tiêu cục cũng nhờ đó mà phất lên, thanh thế rất lớn trên chốn giang hồ.
Độ Nguyên thiền sư nguyên ở họ Lâm. Sau khi hoàn tục, lão lấy lại họ cũ. Tên đủ là Lâm Viễn Đồ. Độ Nguyên, Viễn Đồ hai danh từ này mà có là vì Độ Nguyên thiền sư tiền bối kia lúc hoàn tục lấy lại họ cũ, còn tên thì chỉ là pháp danh đảo ngược lại.
Lâm Viễn Đồ tiền bối lấy vợ sinh con rồi mới sáng lập ra Phước Oai tiêu cục. Vị Lâm tiền bối này lập thân trung chính, tuy ăn cơm của tiêu cục, nhưng làm việc nghĩa hiệp, cứu giúp người trong cơn hoạn nạn.
Nhắc lại: Lâm Viễn Đồ nhờ được hai vị Mẫn, Chu ở phái Hoa Sơn đọc khẩu quyết ra mà biết được chỗ tinh yếu về Qùy hoa bảo điển. Khi đó, sau mỗi lần đàm luận với Mẫn, Chu, ông lại lén chép lại vào áo cà sa. Sau khi xuất gia, ông nghiên cứu luyện theo, đặt tên là Tịch tà kiếm pháp, gồm 72 chiêu. Từ đó danh trấn giang hồ.
Vì sao bản lĩnh của Tổng tiêu đầu Lâm Chấn Nam quá kém cỏi?
Ngày trước kiếm pháp của Lâm Viễn Đồ tiền bối lừng lẫy giang hồ là một việc xác thực không ai chối cãi được. Chưởng môn phái Thanh Thành là Trương Thanh Tử tự xưng là bậc kiếm pháp đệ nhất từ núi Tam giáo trở về phía Tây mà cũng bị hại dưới bàn tay Lâm Viễn Đồ.
Thế nhưng ngày nay (trong Tiếu Ngạo giang hồ), kiếm pháp phái Thanh Thành so với Tịch tà kiếm phổ ở Phước Oai tiêu cục còn cao thâm hơn nhiều. Vậy nhất định bên trong phải có nguyên nhân. Đây là một lý do mà võ lâm cảm thấy khó hiểu. Mặt khác, sở dĩ Phước Oai tiêu cục bị tai họa nhà tan, người chết, vợ chồng tổng tiêu đầu Lâm Chấn Nam thảm tử cũng chỉ vì mối nghi ngờ khó giải quyết này mà ra.
Tịch tà kiếm pháp lừng lẫy oai danh mà sao bản lĩnh Lâm Chấn Nam lại quá kém cỏi? Chỗ sai biệt này dĩ nhiên khiến người ta suy nghĩ và cho là Lâm Chấn Nam quá ngu xuẩn không học môn võ công gia truyền được tới nơi. Tiến xa hơn một bước, họ cho rằng nếu kiếm phổ kia mà lọt vào tay họ thì nhất định họ phải học tới trình độ huy hoàng như Lâm Viễn Đồ ngày trước. Chỉ vì võ công Lâm Chấn Nam quá thấp kém, khác nào đứa con nít lên ba, tay cầm nắm vàng đi vào giữa chợ náo nhiệt nên mọi người mới nảy lòng tham muốn cướp đoạt.
Âm mưu thâm sâu của Nhạc Bất Quần
Chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Bất Quần trong Tiếu Ngạo giang hồ được các cao thủ đánh giá là người thâm mưu viễn lự. Y đã chiếm được pho Tịch tà kiếm pháp vào tay mình (chiếm được chiếc áo cà sa của Lâm Viễn Đồ).
Tuy rất nhiều cao thủ võ lâm đều ham muốn chiếm lấy Tịch tà kiếm phổ đang lưu ở Phước Oai tiêu cục, nhưng chính lão lùn Dư Thương Hải, chưởng môn Thanh Thành là người đã hạ thủ ra tay trước tiên. Tuy vậy, họ Dư tuy da mặt dầy mà trí óc lại vụng về, nên kết cục Nhạc tiên sinh ngồi thản nhiên như không mà được lợi to.
Nhạc Bất Quần khởi đầu kế hoạch chiếm Tịch tà kiếm pháp bằng việc phái nhị đệ tử là lão già Lao Đức Nặc hóa trang làm một ông già dắt ái nữ của mình là Nhạc Linh San đến mở tửu điếm ở ngoài thành Phúc Châu. Mục đích là dòm ngó vào Phước Oai tiêu cục. Chính tửu quán là nơi lần đầu tiên Lâm Bình Chi giáp mặt Nhạc Linh San, điểm khởi đầu của mối nhân duyên phu phụ sau này.
Đêm nọ, Lệnh Hồ Xung đã tìm thấy chiếc áo cà sa ở trong ngõ Hướng Dương thành Phúc Châu, bị người phái Tung Sơn mưu đồ cướp đoạt ra sao, rồi chàng bị thương ngất xỉu không biết sự thể sau đó thế nào chàng không hề biết. Thực tế khi đó sư phụ của Lệnh Hồ Xung là Nhạc Bất Quần đã âm thầm theo dõi, nhanh tay chiếm lấy áo cà sa. Thay vì theo lẽ phải trao lại cho Lâm Bình Chi là nơi nguồn gốc mà có, thì Nhạc Bất Quần đã cố ý chuyển mối nghi ngờ vào Lệnh Hồ Xung. Đến mức con gái y là Nhạc Linh San tuyệt đối tin lời cha, đã có lần rượt theo Lệnh Hồ Xung để đòi Tịch tà kiếm phổ cho tình lang Lâm Bình Chi. Nỗi oan của Lệnh Hồ Xung thật không thể giải bày.
Không chỉ vậy, ngay khi đoạt được áo cà sa, Nhạc Bất Quần đã ra kiếm chém một nhát chí mạng vào lưng Lâm Bình Chi khiến chàng ta bị trọng thương. Nhưng cũng từ đó về sau, chàng ta luôn đề phòng và lúc nào cũng cận kề Nhạc Linh San, nên Nhạc Bất Quần không có cơ hội sát hại Lâm Bình Chi.
Sau đó, Nhạc Bất Quần gả con gái cho Lâm Bình Chi (con trai Lâm Chấn Nam) chính là để thăm dò xem Lâm Bình Chi có biết việc mình đã chiếm được Tịch tà kiếm pháp không?
Sau khi chiếm được áo cà sa chép Tịch tà kiếm phổ từ tay đại đệ tử của mình là Lệnh Hồ Xung khi chàng bất tỉnh, Nhạc Bất Quần âm thầm luyện mà không nói cho ai biết, kể cả vợ mình. Đầu tiên y phải tự cung (tự thiến), ngưng quan hệ tình dục với vợ. Giọng nói y bắt đầu eo éo, rụng râu … Phu nhân ban đầu ngạc nhiên nghi ngờ, sau biết nhưng cũng không thể nói.
Cùng thời điểm đó, hàng đêm con trai của Lâm Chấn Nam là Lâm Bình Chi (lúc này đã trở thành môn đệ của Hoa Sơn phái) lén rình mò quan sát Nhạc Bất Quần, đã chiếm đượcTịch tà kiếm pháp của chính sư tổ Lâm Viễn Đồ nhà mình. Sau đó, y cũng tự thiến, âm thầm tập luyện môn võ công quái dị, với mục đích trả thù, rửa nhục cho phụ mẫu..
Nhạc Bất Quần còn giả vờ sơ hở, để Lao Đức Nặc chép bộ Tịch tà kiếm pháp mà mình cố ý viết sai, để y đem về cho Dư Thương Hải phái Thanh Thành luyện sai. Cũng chính nhờ luyện được Tịch tà kiếm pháp, sau đó Nhạc Bất Quần đã thượng đài đả bại Tả Lãnh Thiền, chưởng môn Tung Sơn, chiếm ngôi chưởng môn Ngũ nhạc kiếm phái.
Di ngôn của cha bị Lâm Bình Chi bỏ qua
Để luyện Tịch tà kiếm pháp, cửa ải đầu tiên và cũng là khắc nghiệt nhất là người luyện phải tự thiến. Tức là bị mất đi nam tính, không còn có thể quan hệ tình dục. Cũng là trở thành kiểu người có đặc điểm như “hoạn quan” trong cung đình vậy: giọng nói uốn éo, ăn mặc màu mè, thích son phấn, yêu người đồng tính …vv. Trong Tiếu Ngạo giang hồ, tất thảy Đông Phương Bất Bại, Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi … đều có dấu hiệu như vậy.
Chính vì vậy, sư tổ Lâm Viễn Đồ dù để lại áo cà sa chép Quỳ Hoa bảo điển cho con, nhưng vẫn dặn Lâm Chấn Nam không được luyện môn võ công âm độc này. Chính vì tổng tiêu đầu Lâm Chấn Nam vì nghe lời cha, mà kiếm pháp của Phước Oai tiêu cục từ chỗ lẫy lừng trở thành thảm hại, kém cỏi trên chốn võ lâm.
Trong giấy phút lâm tử do bị Mộc Cao Phong bức bách, Lâm Chấn Nam đã để lại di ngôn nhờ Lệnh Hồ Xung dặn lại quý tử là Lâm Bình Chi. Nội dung gồm hai ý. Một là đồ vật cất ở dưới địa huyệt trong ngôi nhà cũ ở ngõ Hướng Dương thành Phúc Châu là vật tổ truyền, dặn gã phải giữ gìn trông nom cẩn thận. Vật đó tức là Tịch tà kiếm phổ đã chép vào tấm áo cà sa. Lâm Chấn Nam còn dặn thêm một câu: "Viễn Đồ công có để lại lời di huấn: Phàm con cháu ta bất cứ ai cũng không được mở coi. Nếu trái lời di huấn sẽ gặp họa hoạn vô cùng. Vậy dặn gã phải nhớ cho kỹ."
Nhưng Lâm Bình Chi khi nghe Lệnh Hồ Xung nói lại lời di ngôn của cha, đã không tin, mà còn nghi ngờ rằng Lệnh Hồ Xung đã bịa đặt ra, để ngăn cản y luyện Tịch tà kiếm pháp gia truyền của họ Lâm.
……
Trong Tiếu ngạo giang hồ, ai đã luyện Tịch tà kiếm pháp?
Ngoài Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi, là hai người đã có trong tay bộ Tịch tà kiếm pháp Lâm Viễn Đồ chép trên áo cà sa, sau đó tự cung và luyện, có vài nhân vật khác cũng lóm được một phần, nhưng đều là bản dạng tam sao thất bổn, bị cố ý chép sai.
Tả Lãnh Thiền chưởng môn phái Tung Sơn cũng nắm được một vài đường tịch tà kiếm pháp. Nhưng thực chất việc này cũng nằm trong âm mưu của Nhạc Bất Quần.
…..
Nhạc Linh San là cô gái đáng thương và đau khổ bất hạnh - khi đã yêu Lâm Bình Chi (minh hoạ của Chat GPT)
Sự bất hạnh, đáng thương của Nhạc Linh San
Nhạc Linh San là con gái yêu duy nhất của chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Bất Quần. Cô đã đem lòng yêu Lâm Bình Chi đầy trong sáng, nhiệt thành, hy sinh. Bi kịch là cô đã bị chính Lâm Bình Chi hại chết, nhưng không hề đem lòng oán hận kẻ bội bạc. Phút lâm chung, cô vẫn dặn đại sư huynh Lệnh Hồ Xung phải hứa suốt đời chăm lo bảo bọc cho y.
Sau khi thành hôn, Nhạc Linh San phát giác trong lòng Lâm Bình Chi có mối hờn giận mà không hiểu vì lẽ gì. Là vợ chồng ở một phòng mà không chung chăn gối, như vậy thì sao còn lấy Nhạc Linh San làm vợ?
Nguyên nhân là do Lâm Bình Chi vì luyện Tịch tà kiếm pháp đã tự cung (thiến), thì trở thành hoạn, làm sao có thể chung chăn gối được. Cho dù ít nhiều Lâm Bình Chi cũng hiểu Nhạc Linh San thực sự yêu thương mình và y cũng không hẳn ghét bỏ Nhạc Linh San.
Nhạc Bất Quần gả Nhạc Linh San cho Lâm Bình Chi là nhằm mục đích dò la xem Lâm Bình Chi khi ấy có lấy trộm và luyện tịch tà kiếm pháp hay không? Vì vậy, y đã hỏi con gái Lâm Bình Chi đã “đối đãi” với vợ mới cưới thế nào? May thay Nhạc Linh San vì muốn giữ thể diện cho Lâm Bình Chi, nên nói rằng y “đối xử với con rất tử tế”. Nhờ đó mà Nhạc Bất Quần tạm thời bớt nghi ngờ chàng con rể nguy hiểm. Nếu không hẳn y đã ra tay hại chết Lâm Bình Chi.
Tuy nhiên Lâm Bình Chi hẳn nhiên biết rõ thủ đoạn của cha vợ. Y nói thẳng với Nhạc Linh San: “Lão muốn giết ta có phải vì chuyện ta cư xử với ngươi không tử tế đâu, mà chỉ vì ta đã học được môn Tịch tà kiếm pháp”.
Nhạc Bất Quần sẽ hại chết Lâm Bình Chi, nếu biết rằng chàng ta đã học được Tịch tà kiếm phổ. Chính là vì y không muốn lộ ra chính y là người đã chiếm áo cà sa bửu bối nhà họ Lâm từ tay Lệnh Hồ Xung và luyện Tịch tà kiếm pháp. Nhờ đó y đã tỷ võ thắng Tả Lãnh Thiền, chiếm được ngôi Chưởng môn Ngũ nhạc kiếm phái.
Toàn bộ câu chuyện lộ ra bản chất Nhạc Bất Quần là người xấu xa, rất nham hiểm quỷ kế. Các cao thủ võ lâm đặt cho Nhạc Bất Quần danh hiệu “quân tử kiếm” không phải vì họ cho rằng y là bậc quân tử, mà chính vì bề ngoài y luôn xây dựng và ứng xử ra vẻ là một người đạo đức, cao thượng như một bậc quân tử. "Nguỵ quân tử" là y vậy.
…..
Bài liên quan:
Vì sao nhiều người trên 50 tuổi yêu thích tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung? 15 tác phẩm kiếm hiệp Kim Dung Chuyện tình buồn Lâm Triệu Anh - Vương Trùng Dương "Tửu ma" Lệnh Hồ Xung & 10 loại mỹ tửu quý hiếm
Sự bất hạnh, đáng thương của Nhạc Linh San
Nhạc Linh San là con gái yêu duy nhất của chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Bất Quần. Cô đã đem lòng yêu Lâm Bình Chi đầy trong sáng, nhiệt thành, hy sinh. Bi kịch là cô đã bị chính Lâm Bình Chi hại chết, nhưng không hề đem lòng oán hận kẻ bội bạc. Phút lâm chung, cô vẫn dặn đại sư huynh Lệnh Hồ Xung phải hứa suốt đời chăm lo bảo bọc cho y.
Sau khi thành hôn, Nhạc Linh San phát giác trong lòng Lâm Bình Chi có mối hờn giận mà không hiểu vì lẽ gì. Là vợ chồng ở một phòng mà không chung chăn gối, như vậy thì sao còn lấy Nhạc Linh San làm vợ?
Nguyên nhân là do Lâm Bình Chi vì luyện Tịch tà kiếm pháp đã tự cung (thiến), thì trở thành hoạn, làm sao có thể chung chăn gối được. Cho dù ít nhiều Lâm Bình Chi cũng hiểu Nhạc Linh San thực sự yêu thương mình và y cũng không hẳn ghét bỏ Nhạc Linh San.
Nhạc Bất Quần gả Nhạc Linh San cho Lâm Bình Chi là nhằm mục đích dò la xem Lâm Bình Chi khi ấy có lấy trộm và luyện tịch tà kiếm pháp hay không? Vì vậy, y đã hỏi con gái Lâm Bình Chi đã “đối đãi” với vợ mới cưới thế nào? May thay Nhạc Linh San vì muốn giữ thể diện cho Lâm Bình Chi, nên nói rằng y “đối xử với con rất tử tế”. Nhờ đó mà Nhạc Bất Quần tạm thời bớt nghi ngờ chàng con rể nguy hiểm. Nếu không hẳn y đã ra tay hại chết Lâm Bình Chi.
Tuy nhiên Lâm Bình Chi hẳn nhiên biết rõ thủ đoạn của cha vợ. Y nói thẳng với Nhạc Linh San: “Lão muốn giết ta có phải vì chuyện ta cư xử với ngươi không tử tế đâu, mà chỉ vì ta đã học được môn Tịch tà kiếm pháp”.
Nhạc Bất Quần sẽ hại chết Lâm Bình Chi, nếu biết rằng chàng ta đã học được Tịch tà kiếm phổ. Chính là vì y không muốn lộ ra chính y là người đã chiếm áo cà sa bửu bối nhà họ Lâm từ tay Lệnh Hồ Xung và luyện Tịch tà kiếm pháp. Nhờ đó y đã tỷ võ thắng Tả Lãnh Thiền, chiếm được ngôi Chưởng môn Ngũ nhạc kiếm phái.
Toàn bộ câu chuyện lộ ra bản chất Nhạc Bất Quần là người xấu xa, rất nham hiểm quỷ kế. Các cao thủ võ lâm đặt cho Nhạc Bất Quần danh hiệu “quân tử kiếm” không phải vì họ cho rằng y là bậc quân tử, mà chính vì bề ngoài y luôn xây dựng và ứng xử ra vẻ là một người đạo đức, cao thượng như một bậc quân tử. "Nguỵ quân tử" là y vậy.
…..
Bài liên quan: