
Khoa học công nghệ càng phát triển, khả năng giao tiếp với người ngoài hành tinh càng cao (minh hoạ của Chat GPT)
Hoa Cát
(Truyện ngắn khoa học viễn tưởng)
Taxi không người lái. Trên xe chỉ có hành khách và máy móc, trí tuệ nhân tạo (AI). Nếu người ngoài hành tinh xâm nhập vào taxi thì sao?
1.
0h37 phút. Đêm lạnh, yên tĩnh lạ thường. Đèn đường nhấp nháy như mắc lỗi.
Hương, một cô gái trẻ, vừa tan ca ở quán bar, bước lên vỉa hè, mở điện thoại gọi taxi không người lái. Ứng dụng báo: “Xe số 903 – đến sau 3 phút.”
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe đen bóng, không biển số, lặng lẽ trượt đến. Cửa mở, ánh sáng dịu vàng mời gọi. Hương leo vào.
– Về 13X đường Trần Hưng Đạo – cô nói.
Màn hình hiện chữ: “Đang xử lý…”
Không có tiếng “rít” quen thuộc của động cơ điện. Chỉ có tiếng gió hú nhẹ, như vọng từ trong… xe.
Hương lên xe. Tự tay đóng sập cánh cửa.
2.
Xe chạy qua những con phố tĩnh mịch. Không tiếng còi. Không chiếc xe nào khác. Hương ngồi sau, kéo áo khoác. Lạnh hơn bình thường.
Rồi cô bắt đầu thấy lạ.
Xe không đi tuyến đường cô biết. Nó rẽ vào một khu kho bãi hoang, đầy container gỉ sét. Đèn đường dần tắt. Ánh sáng duy nhất là từ màn hình trước mặt: “Đang đưa hành khách về nơi an toàn…”
– Này, dừng lại! – Hương hoảng hốt. – Tôi không đặt điểm đến này!
Màn hình không trả lời. Nhưng từ loa phát ra giọng đàn ông trầm, như vọng từ đáy giếng:
“Vì sự an toàn của bạn, xin giữ im lặng.”
3.
Hương đập cửa. Xe vẫn tiếp tục chạy, không quá nhanh. Ngoài kia là đồng hoang, phía xa thấp thoáng một vòng tròn sáng xanh lơ lửng trên mặt đất – như… cổng dịch chuyển?
Cô rút điện thoại: Không có sóng.
Đột nhiên, ánh sáng xanh từ trần xe chiếu thẳng vào trán cô. Cơ thể cô cứng đờ, mắt mở trừng trừng. Hình ảnh mờ mịt trôi qua đầu: những con người bị treo lơ lửng trong lồng thủy tinh; những sinh vật không mặt, chỉ có nhãn cầu mọc khắp thân.
Một giọng nói trong đầu:
“Cô là mẫu vật thứ 401. Nữ – 23 tuổi. Sẵn sàng cho thí nghiệm.”
4.
Chiếc xe dừng lại bên một con tàu kim loại khổng lồ hình bông sen. Trên thân có ký hiệu kỳ lạ như dạng chữ tượng hình.
Cửa xe mở. Một luồng sáng kéo Hương ra, dù cô đang vùng vẫy tuyệt vọng.
– Đừng bắt tôi! Tôi còn mẹ… tôi còn sống…!
Giọng từ xa vọng lại:
“Chúng tôi sẽ trả cô lại sau khi thu thập xong ký ức… nếu còn cần thiết.”
5.
Ba ngày sau.
Một chiếc taxi không người lái bị phát hiện bỏ hoang giữa đường ray xe lửa cũ. Trên ghế sau là một cô gái – mắt mở trừng, tim ngừng đập, không dấu vết chấn thương hay bất thường trên cơ thể.
Kỳ lạ thay: não bộ vẫn còn hoạt động ở mức thấp, như đang… truyền dữ liệu.
Hồ sơ an ninh xác định: Hương – “mất tích” đêm thứ Bảy.
Camera an ninh không ghi nhận chiếc xe nào vào khu vực đó. Taxi số 903 không tồn tại trong hệ thống.
6.
Một người bảo vệ tại nhà xác kể:
– Tôi thấy cô gái ấy mở mắt… một giây thôi… rồi khóe môi cô ấy nhếch lên – như đang thì thầm điều gì đó.
Người ta không tin.
Chỉ có chiếc điện thoại của cô, khi được mở lên, liên tục tự hiện một dòng chữ:
“Đừng đi taxi một mình lúc nửa đêm. Chúng đang thu thập chúng ta…” ./.
.....
Truyện ngắn